Comeback bằng 1 chương dài hơi nhưng lại  cực kỳ dễ thương ^__^ .Enjoy

—————————————-

Hoàng cung về đêm lạnh lẽo lại tĩnh mịch , bao trùm lên đó là thứ không khí quỷ dị , âm u

Ai u~… Ta nằm dài trên trường kỉ , đầu óc đang rối bời , thuận thể xoay mình một cái , thắt lưng đau đến mức muốn khóc thét , Cái tên thái y Duẫn Băng Túc , không hiểu hắn đắp thuốc kiểu gỉ mà chổ đau ngay thắt lưng còn đau hơn lúc chưa đắp , nếu không phải thấy Thịnh Phong đang nằm trên giường nhờ thuốc của hắn mà hô hấp đã bình ổn , ta đã sớm đem tên thái y đó đày ra biên thùy cho làm quân y , không sớm thì muộn , ko phải bên ta thì bên địch cũng đè hắn ra xơi , cho hắn cả đời không thoát khỏi kiếp thụ …

Nghĩ tới thôi mà trong lòng cũng thấy hả hê , đột nhiên bên tai nghe được âm thanh rên rỉ , yếu ớt , ta đương nhiên phải ráng lê cái thân đang ê ẩm đến bên giường , cẩn thận vắt khăn chườm lại trên trán hắn . Kỳ thật ta muốn đem cái việc này giao quách cho thái giám hay cung nữ cho rồi , nhưng nhớ lại lời thiên thư có nói , đây là công việc mà tiểu công hay làm , lại làm không quản mệt nhọc , cho nên dù trong lòng cả trăm lần không tình nguyện , ta cũng phải truyền mọi ngưởi thối lui , một mình ở lại chăm sóc tiểu mỹ nhân đang hôn mê .

Dưới ánh trăng , thật sự dung mạo của Thịnh Phong rất đẹp , rất huyền ảo .

Làn da non mịn gần như trong suốt , ngay cả hơi thở cũng rất ngọt ngào.

Nếu không phải vướng cái thắt lưng đang đau nhức kia , ta thật sự rất muốn ôm Thịnh Phong vào trong lòng , ôn nhu vuốt ve hắn , từ từ mà đùa nghịch , bàn tay ta bất giác vuốt ve lấy khuôn mặt non mịn

Đây là người sẽ ở bên ta suốt đời , như cái bóng , mốt phút không rời sao ?

Cùng ta mây mưa , cùng sinh cùng tử , chia nhau họa phúc , là người này sao ?

Đây là người ta yêu , nhất định phải yêu sao , yêu đến điên cuồng , coi thường lễ giáo , người đời sao , thật sự là người này sao …?

Dù sao thiên thư đã nói , hoàng đế có thể yêu người đủ mọi hạng , văn thần võ tướng, luyến đồng hoạn quan, địch nhân thích khách, hộ vệ ân sư, thậm chí tên khất cái , thương nhân, đại hiệp ma đầu… Cái gì đều được, có là huynh đệ cũng không sao cả, chỉ cần là nam nhân liền có thể!…

Thịnh Phong có thật hấp dẫn được ta , ta cũng không rõ , chỉ là khuôn mặt này thật sự làm ta yêu thích không nỡ rời .

Ta mặc kệ thắt lưng đang đau nhức , ôm hắn vào lòng , ngắm nhìn hàng mi , cong vuốt , hoàn mỹ như một cánh quạt nhỏ , ánh trăng sáng chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp ấy , làm ánh lên giọt mồ hôi trong suốt , lấp lánh nơi chóp mũi , ta bỗng đưa tay … nghéo mũi hắn một cái , sẵn tiễn chùi đi giọt mồ hôi vươn nơi chóp mũi , tuy không phát ra tiếng cười nhạo , nhưng trong lòng ta thật sự đang rất vui vẻ .Lại kinh giác phát hiện thân thể nằm trong lòng mình động đậy , quả nhiên không ngoài dữ liệu , ta đưa mắt thăm dò và phát hiện con ngươi sắc bén , lạnh lùng đang nhìn ta

Thịnh Phọng đang trừng mắt nhìn ta , không phải thần sắc của một người đang nửa tỉnh nửa mê , đôi mắt của hắn trong suốt , lộ ra vẻ khôn khéo

“… Hoàng Thượng đang chuẩn bị tự thế, đem vi thần đè ép sao ? Khụ — ” Thịnh Phong nhẹ giọng chất vấn , trong ngực phập phồng kịch liệt , bụng hắn khẽ động , như đang chuẩn bị phun ra ngụm máu lớn . Ta thật sự rối lên , tay chân luống cuống xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của hắn, giúp hắn thuận khí ,đỡ ba vị tam linh dược kia mới tiếp thu được một chút đã toàn bộ lãng phí—

Không biết có phải là ảo giác của ta không , từ nơi tiếp xúc bàn tay ta với tấm lưng hắn , ta thoáng cảm thấy hắn có chút run rẩy

Ta đương nhiên không có ý chèn ép Thịnh Phong. Chỉ là , ta còn chưa kịp biện bạch thì hắn đã quay đầu , dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn ta , cứ như là nhìn thấy kẻ thủ . Lòng ta thoáng khó chịu , ánh mắt kia nhìn sao cũng là mang ý hận rõ ràng … Đem ánh mắt ấy nhìn vào người mà mới đây còn ôm hắn trong lòng vì thương tâm , quả làm người ta có chút đau khổ .

“Không thể tưởng được , thân thể bệnh tật này còn có thể được đến Hoàng Thượng ưu ái… Vi thần thật sự sợ hãi — khụ khụ — ” Tự giễu cười lạnh, Thịnh Phong nhất quyết cự tuyệt không cho ta đỡ , quật cường tự thân đứng trụ . Ta không biết phải như thế nào an ủi hắn, thiên thư có nói lời ngon ngọt chỉ áp dụng sau khi “Xong việc ” Ta đối với hắn cái gì cũng chưa làm qua , thật sự là quá oan uổng ~~!

“Quân bảo thần tử, thần không thể không tử “ , Thịnh gia đã ba đời làm thần tử , không có công lớn , cũng không phạm lỗi nặng , Là gia đình nổi tiếng nghiêm chỉnh nơi kinh thành ! Khi tiến cung, cha cùng huynh trưởng luôn mãi dặn , hãy đường đường chính chính làm người , đừng làm những việc hủy mắt liệt tổ liệt tông ! Nếu là — khụ khụ — Hoàng Thượng cố ý cưỡng cầu Thịnh Phong ,Thịnh Phong hôm nay dù chết … cũng không thể phạm “ ! Mọi lời nói điều cố gắng để không bị ghép tội tru di cửu tộc , Thịnh Phong bên môi lại chảy ra tơ máu , vì cố nhẫn nhịn nên vô tình lại tác động đến nội thương bên trong

Nhìn thấy hắn bộ dạng như thế , ta thật không nỡ trách hắn .!

Đến lúc này ta thật không thể không dùng tuyệt chiêu của thiên thư , sử dụng cái gọi là mềm hóa tính kiên trì , haha

“Ô… Trẫm bất quá là muốn cùng ngươi hảo hảo yêu nhau cả đời… nguyện vọng vậy cũng không được sao ? Ô ô… Làm gì phải đến mức quyết tử … Ngươi hiện tại không thương trẫm cũng không quan hệ, ông trời có mắt, ngươi sớm hay muộn cũng yêu thượng trẫm ! Ô…Cũng không nghĩ là ai đem ngươi tử tay diêm vương đoạt về ! Vì ngươi , trẫm nào tiếc bất cứ linh đan diệu dược ? Tước tâm quả , thứ yêu thích của thái hậu , vì cứu ngươi , trẫm còn bị người khác thóa mạ ! Khổ tâm đến vậy, ngươi còn không biết ai đối tốt với ngươi sao ?… Ô…” Lấy tay áo lau lệ , ta bao nhiêu chuyện thương tâm cứ bưng ra nói hết , mặc kệ tôn nghiêm , cố gắng nhỏ ra thêm vài giọt nước mắt

Kỳ thật… chiêu này trong thiên thư có nói , là tuyệt chiêu sát thủ của tiểu thụ dủng với tiểu công … , Khi trước mẫu hậu thường dạy bảo ta , thân là vua của một nước, tính tình lại quá ôn nhu, tâm địa lại thiện , không thể phục thần . Nhưng sơn không chuyển thì lộ chuyển, lộ không chuyển nhân chuyển, chiêu này thừa dịp Thịnh Phong còn không có dùng đến, ta trước mượn trước không chừng lại có thành công !

May mà đối phương cũng không ngoài dự đoán , thần sắc có chút mềm hóa , dở khóc dở cười. Thịnh Phong có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này

“… Điện hạ thân thể cao quý , sao có thể dễ dàng rơi lệ “– khụ khụ… “Hoàng Thượng… Ai ~ điện hạ so với thần còn lớn hai tuổi, sao lại có thể khóc như thế ? Thật làm cho vi thần thấy bào vệ sự trong sạch là điều không phải~~ khụ — “

Thịnh Phong chỉ nói mấy câu làm sao có thể khiến ta từ bỏ ý đồ , ta vừa khóc vừa tính kế , hai bên bây giờ coi như ngang sức

“Không khóc sẽ không khóc — hừ! Không nghĩ tới ái khanh tâm lại lo cho trẫm ! Trẫm bất quá là gọi ngươi vào cung làm thư đồng, đưa ra nho nhỏ tâm nguyện , ngươi cũng không thể giúp trẫm ! Ngươi bệnh trẫm thức đêm lo lắng cho ngươi , lo lắng không ngớt ~~ để làm gì , làm gì ?—Nếu biết ngươi là một người không phân tốt xấu , lúc trước một gậy đánh chết ngươi cho rồi , tội gì trẫm phải hao tổn tâm tổn trí ! Hừ — “Lau khô nước mắt , ta đứng dậy, trên cao nhìn xuống , trừng mắt , ho khan vài tiếng , nhìn Thịnh Phong , ra vẻ thất vọng quở trách ! Hơn nữa lạnh như băng lui ra phía sau ba bước: “Ái khanh nếu nghĩ như vậy, trẫm cũng thấy không còn thú vị. Trẫm sẽ thả ngươi về nhà, ngươi có muốn nói , muốn tố với ai thì tùy ngươi ! Làm cho trẫm bị khắp thiên hạ cười nhạo cũng không sao, trẫm bất quá chỉ là thuận lòng trời , chọn ngươi để yêu , làm vậy có sai? !”

“… Hoàng Thượng thật sự cho thần về nhà?” Khụ khụ– trong chốc lát , giọng Thịnh Phong nhẹ nhàng lại mang hàm ý vui sướng ? Ách … hắn thật không hiểu được ý tứ của ta ?

Hừ , lại buộc ta phải xuất chiêu mới

Nhất thời thay đổi sắc mặt, không cần gương đồng chiếu ta cũng biết hiện tại tuấn nhan của mình tái nhợt đến cỡ nào ! Ta nghiêng ngả , lảo đảo đi đến bên cạnh bàn , cởi đai lưng xuống , leo lên ghế , phát hiện với không tới xà ngang , đành phải bước xuống dưới , không phiền đem ghế để lên bàn , lại gian nan bò lên bàn rồi lại leo lên ghế, đem đai lưng bắt ngang qua xà , buộc lại , nhìn thôi cũng biết dùng để thắt cổ. Thật sự là… Hoàng cung làm cái nóc cao vậy để làm chi ?—

Thịnh Phong cho dù bị ngu cũng có thể đoán ra ta chuẩn bị làm gì, chẳng qua, hắn hai mắt mở to, bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối , chứng minh hắn hoàn toàn không tin tưởng chính mình đang nhìn thấy gì…

Ở trong lòng thầm than một tiếng, ta làm bộ nhìn về hướng xa xăm: “Ai… Ái khanh nếu tâm ý đã quyết, nghĩ muốn trở về liền trở về đi. Trẫm muốn ngươi , trong cung không ai không biết, hiện giờ bị ngươi cự tuyệt , nào có mặt mũi đối diện cao thấp trong triều ? ! Dù sao cũng là oan nghiệt đời trước , đời này phải trả lại ngươi… Nghĩ đến ông trời muốn trẫm yêu ngươi , lại nào biết ngươ muốn ta tử …”

Ta diễn đến như vậy , Thịnh Phong nếu không chút lay động thì hắn thật sự không phải người.

Thịnh Phong đương nhiên là người, hắn chỉ là đang á khẩu không trả lời được , hướng xuống giường, cố kiềm nén tiếng ho khan , ráng đi tới bàn , sợ kinh động ta , giọng điệu có chút chậm rãi: “Khụ, khụ khụ — Hoàng… Hoàng Thượng thiết không thể như thế ! Ngài là thiên tử cao quý — thân thể là giang sơn xã tắc! Thịnh Phong có tài đức gì mà ngài phải làm thế … Ngài không thể mắc thêm lỗi lầm nữa a! Điện hạ — “

“… Ái khanh hãy đi đi , không cần lo cho trẫm… Di quốc nhiều người tài ba , mấy vị Vương gia đều là nhân trung long phụng , tội gì Trẫm phải lưu lại cho thêm đau khổ ..” Bằng tâm mà nói, nếu Thịnh Phong mà đi , thì ta chỉ biết ngồi chờ vận mệnh ập xuống , ta thật sự cũng coi như đã chết hoàn toàn luôn . Chỉ là nghĩ đến bị nam nhân dùng bao tư thế trong thiên thư đùa bỡn thân thể , dạ dày ta liền toàn bộ run rẩy, trái tim đình trệ ! Lòng nóng như lửa đốt , không phải nói chứ , ta có chút sợ độ cao, cho nên không dám cúi xuống nhìn biểu tình lúc này của Thịnh Phong . Hận chết hắn , như thế nào còn không đỡ ta, ta leo cao như vậy thực trong lòng có chút run sợ ~~ có biết hay không hả ?~~~~

“Hoàng Thượng… Khụ khụ — ngài cùng vi thần đều là thân nam nhi, sao có thể cùng nhau ..? Không phải vi thần né tránh , chính là trên vi thần còn có gia quy , lễ giáo , vi thần thật không thể cùng ngài…– “

“Nói bậy! Trẫm cùng ngươi mới là ông trời tác hợp cho!”Dưới tình thế cấp bách, ta thiếu chút nữa nói lộ ra hết, đem “Thiên thư có ghi ” mà la to lên.

. “… Hoàng Thượng…”

“Không cần nói ! Ái khanh đi đi, ngươi không muốn ở lại bên trẫm thì cần gì ngay cả tử cũng không cho trẫm làm ? !”

“Khụ khụ — ” Bị ta bức đến toát mồ hôi , Thịnh Phong ở dưới lại càng ho khan hơn , hắn suy yếu lắp ba lắp bắp ba phần bất đắc dĩ , ” Thịnh Phong bất quá chỉ là một người thường , Hoàng Thượng là thiên tử , thân thể quan trọng , tôn quý , sao lại có thể tự hại bản thân … Nếu là ngài nâng đỡ, Thịnh Phong có thể ở lại trong cung hầu hạ ngài văn chương cũng được… Chỉ mong Hoàng Thượng đáp ứng, chớ bức ta làm những việc có lỗi với tổ tiên … Về phần có thể yêu hay không yêu thương điện hạ, liền mặc cho số phận đi… Ai…”

“… Thực sự? !”Cuối cùng cũng đợi được liễu hắn gật đầu, ta vô cùng vui vẻ, định ghở thắt lưng leo xuống dưới . Phải biết rằng, chỉ cần Thịnh Phong khẳng ở lại bên người ta, dựa theo thiên thư , hắn ăn trúng tà , trúng dược gì cũng tốt , miễn sao ở lại bên ta , không sớm thì muộn cũng phải nằm dưới thân ta

Chỉ là, thiên thư đã chuẩn bị cho ta mọi thứ chu đáo , nhưng đã quên nhắc nhở ta ,còn có cái gọi là vui quá hóa buồn…

Ta đang loay hoay muốn ghỡ cái đai lưng xuống, nhưng nguyên do cái thắt lưng đang đau buốt phản lại , sơ ý bị trượt chân ..

…….

Phổi bị thiếu không khí bắt đầu đau nhức, trước mắt từng trận biến thành màu đen ! Ta cố gắng đem đai lưng lắc lắc , kéo kéo , như thế nào cũng không tuột ra ! Ngay khi ý thức của ta bắt đầu mông lung, ta nghe được phía dưới Thịnh Phong hợp thời vang lên tiếng hô to! Nhưng mà… Theo lý thuyết, hắn phải kêu lên thất thanh “Hoàng Thượng ” Hợp với tình hình cũng tốt đi? Nhưng người hắn gọi lại là……

“Cảnh Nguyên — đi ra! Mau cứu người —- “

————————————

Càng lúc càng gay cấn nha .. Bạn Hoàng Thượng phải chăng có tình địch ? Con đường làm công của bạn thật lắm gian nan …